Phượt xe máy qua phà Cần Giờ – Vũng Tàu

Tôi đi phà ra Vũng Tàu một chiều đông nắng toả 😅 (ăn theo Thái Bảo hát).

Nghe nói về tuyến phà Cần Giờ – Vũng Tàu cũng khá lâu rồi, xong mấy tháng trước có thấy mọi người chia sẻ thông tin chi tiết hơn trên một group thấy cũng hay hay, dự định phải đi Vũng Tàu qua ngả này một lần coi xem phà đi trên biển nó thế nào. Chờ mãi cái action cam mua dịp Black Friday để gắn vào xe máy nên cuối cùng lại thành chuyến phượt cuối năm. Nhưng lại hay, vừa đẹp những ngày cuối năm thời tiết đẹp, cảnh đẹp 🤩

Sau vài năm sửa chữa giờ đường rừng Sác coi như đã xong toàn tuyến, phẳng đẹp, tốc độ max. xe máy 60Km, ô tô 80Km tha hồ mà chạy. Chừng 3-4 năm trở về trước thì đường xấu điên, mặt đường hư toàn tập như trải đá dăm đi vừa bụi vừa nguy hiểm, ổ gà dù nhỏ nhưng chi chít đi ô tô thì cứ phang đại chứ không biết tránh sao cho hết. Đường đã vắng đi giữa tuần lại còn vắng nữa, ai ở Sài Gòn mà chưa đi hơi phí 😂. Đây là lần thứ hai tôi đi xe máy xuống Cần Giờ.

Xuống Cần Giờ là ai cũng nghĩ tới ra chợ hải sản ở bãi 30/4, tôi cũng từng ghé đấy một lần coi xem mọi người khen rẻ với ngon với mua rồi nấu nướng luôn nó thế nào… rất rẻ mà lại rất ngon toàn kiểu mystery ấy. Toàn là tào lao, ở đấy xô bồ như một cái chợ, không rẻ mà cũng chẳng ngon. Tôi hay ghé mấy quán nhỏ nhỏ của người dân rải rác dọc đường, 3-4 năm lại đây là quán Bà Ly ngay trên đường đi vào Cần Thạnh, hải sản tươi, giá hợp lý. Quán có con mèo già rất ghê, nó cứ thấy ăn là chạy ra kêu gào, ông bà chủ quán đuổi nó vào nó cũng không sợ, mấy con chó thì sợ, bọn mèo là thế, rất láo. Tôi thì kệ, có nó cũng vui 😀

Thường là bao giờ cũng chạy ra ngó biển một tí, lần này bãi biển chỗ đầu phía dưới con đường đi từ bãi 30/4 không biết sao đã bị rào kín (lần cuối tôi đi là có hàng rào B40 nhưng vẫn có đoạn bị người dân xé ra đi qua được). Lần này phải chạy vào đường Bùi Lâm mới có lối ra bãi biển. Bãi biển ở đây rộng và phẳng còn đẹp hơn Vũng Tàu, mỗi tội đen ngòm toàn bùn 😀

Dọc đường còn mua mấy quả xoài, không biết có phải do vùng nước lợ ở đây thế nào mà xoài ngon cực kỳ và đây mới là một đặc sản của Cần Giờ chứ không phải hải sản. Ngon nên giá không rẻ, đắt hơn Sài Gòn nhé và người bán cũng biết điều đó :D. Trước còn mua được một vài thứ nữa nhưng giờ chỉ còn xoài, mà cũng ít thấy bán lắm rồi.

Chạy vào Cần Thạnh, tới chợ quẹo trái xong cứ chạy hết đường là tới bến phà. Chắc phà còn mới và ít người đi nên từ bãi tới phà đều rộng đẹp. Phà sơn trắng còn mới đẹp, xe máy và ô tô để tầng dưới, hành khách ngồi tầng trên có máy lạnh. Quang cảnh chung quanh bến phà một chiều nắng gió rất đẹp. Hai người và xe máy hết 190K tiền vé, hình như cứ chẵn giờ là có một chuyến, một chuyến đi hết chừng 30 phút.

Phà cứ thẳng hướng Vũng Tàu mà chạy, vùng này cũng lặng sóng nên phà chạy êm, hành khách một số ít là khách du lịch có cả người nước ngoài còn lại thì là những người đi thường xuyên, ví dụ ở Cần Giuộc họ đi Vũng Tàu đường này cũng gần hơn nhiều so với đi vòng qua TPHCM như trước. Hành khách được ra đứng hai bên cabin phía trước tàu thoải mái mà ngó trời ngó biển và quay phim chụp ảnh, bọn ra hóng là toàn bọn đi chơi 😀

Phà cập bến Vũng Tàu ở phía đầu đường Trần Phú, phía này tàu thuyền tấp nập nên từ khi còn cách bờ chừng 15 phút đã toàn mùi xăng dầu khá khó chịu. Bến phà ở đây thì như mọi bến phà nên không có gì đáng nói cả. Tôi chạy một dọc theo biển về dừng chân ở công viên tam giác, đây là một khu vực đẹp của Vũng Tàu mà tôi thường loanh quanh đi bộ mỗi sáng Chủ nhật khi xuống đây. Tôi không biết mấy người cứ hô hào văn hoá đọc với lại đường sách có biết cái đường sách ở đây nó lèo tèo thế nào, thường chỉ hoạt động cuối tuần và tiệm cafe cũng nhiều hơn tiệm sách. Còn lần này thì đã dẹp hẳn, sao dẹp thì chịu vì hỏi một chị ở nhà sách Hoàng Cương chị cũng nói thành phố nói dẹp chứ cũng không biết sao. Thế mà ở Sài Gòn người ta còn tính mở đường sách ở mấy quận nữa cơ đấy 😀

Xuống Vũng Tàu lần nào tôi cũng phải ghé phở Thìn, chứ hải sản có khi lại không ăn, hải sản thì Sài Gòn có thiếu gì (chỉ sợ thiếu tiền) chứ phở Thìn thì đúng là Sài Gòn không có. Lần đầu tiên ăn tối ở đây, trước khi ghé còn không biết quán có bán tối không, tới nơi thấy ông chủ đang hì hụi sửa cái bồn nước rửa tay cho khách, quán thì không có khách nào, phải hỏi trước khi dựng xe, hên là quán vẫn mở buổi tối 😀 (xui là hết quẩy). Tôi đúng khách hàng tốt, vào phát là thấy khách ghé tới tấp.

Ăn phở xong còn phải đi tìm nhà sách Hoàng Cương (vì ở đường sách đã dẹp tiệm) để mua cho được quyển Tôi, Charley và hành trình nước Mỹ. Cuối cùng tôi lo cuống lên thế hoá ra thừa, còn tại sao thừa thì hơi dài dòng duyên nợ với quyển sách này, chờ đọc post sau sẽ rõ 😀

Đây cũng là lần thứ hai tôi đi xe máy xuống Vũng Tàu, lần đầu tiên đã cách đây hơn 10 năm, còn lần đầu tiên tôi đến Vũng Tàu đâu cách đây hai mươi mấy năm rồi.

Sáng hôm sau cafe xong quyết định chạy lên núi Nhỏ ghé coi cái bãi pháo một tí, chứ ngọn hải đăng (cũng trên núi Nhỏ) thì tôi không có hứng thú gì mấy, và cũng đã lên đó một lần. Đây là lần đầu leo núi bằng xe máy chứ lần trước cả nhà đi bộ tính từ khách sạn chắc cũng 5km gì đó, khó mà nói là không mệt được :D. Nhưng đi xe máy hay đi bộ đều có cái hay của nó, vậy nên trải nghiệm cả hai.

Đường lên mấy ngọn núi ở đây đều đẹp và vắng, trời xanh và nắng nhưng luôn có gió mát. Chỉ có một điểm không thích là bộ đội luôn chặn mất các con đường nên không thể nào đi hết mọi chỗ được.

Bãi pháo chỉ còn tàn tích là các lô cốt kiên cố nửa chìm nửa nổi, pháo đã bị lấy đi hết rồi, nếu muốn biết mấy khẩu pháo ngày trước để ở đây nó dài mười mấy mét vào cỡ nòng tới 300mm nó lớn thế nào thì hãy leo lên tượng Chúa. Đấy là pháo mang ở đây về chứ không ai bố trí pháo ở chỗ đó cả 😀

Chiều về chạy theo QL51 và qua phà Cát Lái thì chán ngắt mà không có lựa chọn nào khác, nếu có lần tới có khi lại đi phà về Cần Giờ có khi khoẻ hơn. Tôi đi chuyến này cuối tháng 12-2023 nhưng mãi tới hôm qua mới ngồi biên tập lại đống ảnh và video, đấy là lý do hôm nay mới có post này, thế mà đã 4 tháng rồi đấy 🙂

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.