Lang thang miền Tây: đi qua xứ dừa và chùa Khmer (Tết 2019)

Đúng ra không định đi đâu nữa, chỉ loanh quanh gần nhà thôi (đi trong ngày) nhưng đến sáng mùng 4 Tết lại đổi ý, ngó nghiêng coi đi đâu trong 3 ngày nghỉ còn lại. Sau khi tìm hiểu một chặp thì không có lựa chọn nào hấp dẫn cả, chính xác là không có lựa chọn nào. Tất cả các điểm du lịch đều hết phòng, ngoài ra rủi ro đông như kiến và “thảm hoạ” kẹt xe lúc về trên các hướng kẹt xe quen thuộc đủ làm tụt hết cả dũng khí :D. Thôi thì ta đi đến những chỗ không ai thích đến – và ta cũng chưa đến – vừa dễ thở, vừa là đi cho biết 😀

Thay vì khởi hành từ sáng sớm như thường lệ, lần này cơm trưa xong mới lên đường, thẳng tiến Trà Vinh – Sóc Trăng coi xem vùng đất của Phật giáo, người Khmer và người Hoa này như thế nào. Dù cao tốc SG-TL đang miễn phí nhưng trước Tết nghe tình trạng xe chạy lộn xộn cũng hơi ớn, thêm nữa chưa đi QL1A đoạn SG-Mỹ Tho bao giờ nên lần này đi cho biết, và đây cũng là những ngày vắng xe nhất còn không đi thì đi lúc nào :). Sau mới thấy quyết định này chỉ đúng 1/2 – đi một lần cho biết – chứ còn đường xấu, không có gì hay ho dọc đường, và rất nhiều xe máy (xe máy từ miền Tây đi về SG có mỗi đường này mà), cao tốc có thu phí cũng đáng để đi hơn.

Sau khi qua cầu Rạch Miễu thì cứ QL60 chạy qua Bến Tre, qua cầu Hàm Luông, qua tiếp cầu Cổ Chiên là tới địa phận Trà Vinh. Cầu Cổ Chiên chắc mới làm, rất dài do khúc sông này lớn. QL60 đoạn Bến Tre phần lớn là đường cũ hai làn, gọi là đi tạm, một số đoạn đường mới có phân cách cứng đi tất nhiên thích hơn nhiều. Khi đi qua cầu Cổ Chiên, từ đỉnh dốc cầu nhìn xuống phía trước khắp một vùng từ trái qua phải là mênh mông bát ngát một màu xanh của cây dừa. Thích nhất là đoạn gần tới cầu Cổ Chiên cho tới bên Trà Vinh, hai bên toàn dừa là dừa, bán rất nhiều sầu riêng và vú sữa, vợ tôi xuống mua ít vú sữa ăn dọc đường, giá thì cũng như SG thôi nhưng ngon và tươi hơn nhiều, và chọn thoải mái.

Ban đầu định ghé Trà Vinh trước nhưng sau sợ tới Sóc Trăng muộn nên bỏ qua để dành lúc về. Đúng ra sẽ đi theo QL60 tiếp để qua phà Đại Ngãi là tới Sóc Trăng nhưng coi maps thấy nó đang giờ cao điểm, rồi thấy mấy reviews mới nói phải chờ 2-3 giờ nên hãi quá thôi chọn đi ngả Cần Thơ, xa hơn nhưng tin cậy hơn.

Đi tắt qua HL6 sang DT911, theo QL54 để chạy lên Cần Thơ. Đi đoạn đường này có 3 cái đáng nhớ: thứ nhất là đường nhỏ hai làn và xấu toàn tập, mấy chục km mà bò chán chê tối mịt mới tới Cần Thơ, chán quá nên thay đổi kế hoạch ở lại luôn Cần Thơ để sáng hôm sau mới đi tiếp. Cái nhớ thứ hai là dừa, đường ít xe, rất ít ô tô, hai bên đường là những vườn dừa nối tiếp nhau, các mái nhà ẩn hiện dưới tán dừa. Đây là lần đầu tiên tôi đi dưới một rừng dừa như vậy, có lẽ chưa khi nào trải nghiệm miền quê miền Tây thật như thế này 🙂

Lúc đó cũng nhớ tới câu thơ “Tôi lớn lên đã thấy dừa trước ngõ” nhưng không nhớ ở bài nào, của ai. Khi về nhà rồi google mới biết đấy là bài Dừa ơi của Lê Anh Xuân viết về quê hương Bến Tre của tác giả (ông đã hy sinh trong chiến dịch Mậu Thân 1968).

Cái nhớ thứ ba là đoạn này có bán nhiều một loại roi (miền Nam gọi là mận) màu xanh nhạt, quả hơi vuông, ăn ngọt rất ngon, tính lúc về mua ít làm quà mà không đi đường này nữa nên đành bỏ.

Cần Thơ thật ra rất chán, nếu đã ở HN hay SG thì không có gì thích ở Cần Thơ cả, vào đến Cần Thơ là thấy xe cộ đông nghẹt, đông hơn cả những ngày này ở SG (vì dân SG cũng còn kéo hết xuống đây, đi qua hoặc tạm dừng chân :D). Ăn uống xong cả nhà ra bến Ninh Kiều hóng (nghe hoài xưa giờ hôm nay mới thò mặt ra coi lần đầu tiên), có cái cầu đi bộ bắc ngang sông thì đẹp, ai chưa đi thì tạm coi nó na ná cầu Ánh Sao ở Phú Mỹ Hưng ấy nhưng dài hơn và ít đèn dưới mặt đường hơn. Công viên và cầu thì đèn đóm sáng choang nhưng không hiểu sao đường đi bộ dọc sông phía bờ bên kia (khu mới) thì tối om không đèn đóm gì hết. Lan can thì thấp, một đoạn lại có một cái cầu thang dẫn xuống sông mà không có cửa gì hết – sông vừa lớn vừa sâu tối om – không hiểu để làm gì? Vừa đi vừa nghĩ lỡ nhà nào có trẻ con chạy loăng quăng chạy luôn xuống sông thì toi.

Sáng ra đi ăn nem nướng Thanh Vân trên đại lộ Hoà Bình mà vừa nhìn thấy tối hôm trước. Ngon. Mình vào quán thấy chung quanh mọi người toàn ăn bún, nghĩ bụng chắc là bún nem nướng đây vì cũng không thấy menu đâu, gọi đại 3 phần. Một lúc sau thấy mang ra 3 phần nem nướng cuốn bánh tráng :D. Sau mới để ý khách du lịch hay ăn món này, còn dân địa phương hay ăn món giống bún, mà chính xác phải gọi là bánh tằm.

Nem nướng Thanh Vân

QL1A thẳng tiến Sóc Trăng, phần lớn xe sẽ quẹo phải đi Cà Mau, ít người đi Sóc Trăng như mình. Ngay cửa ngõ vào thành phố có một cái công viên lớn gọi là Hồ Nước Ngọt, định ghé vào coi nhưng ngó qua thấy đường xấu, công viên thì lớn thật nhưng trông có vẻ hoang tàn giống một khu rừng hoang hơn, thôi bỏ. Qua đường Tôn Đức Thắng thấy bên phải là nhà thờ Sóc Trăng, nhà thờ và cả một khu vực kế cận khá lớn, kéo dài suốt một đoạn đường TĐT. Tiếc rằng đóng cổng nên chỉ đứng ngoài ngó. Hơi ngạc nhiên có cái nhà thờ lớn thế này ở vùng đất Phật giáo.

Chếch bên nhà thờ là một cái chùa, bước chân đến địa phận Trà Vinh – Sóc Trăng sẽ thấy một cái khác biệt là các cổng chùa lớn kiểu Khmer với chóp nhọn, chạm khắc cầu kỳ và thường có màu vàng nổi bật. Hoá ra đó là chùa Khleang và là chùa cổ nhất Sóc Trăng. Sau khi ghé qua một vài chùa ở đây thì có thể thấy sau đây là các đặc điểm đặc trưng của chùa Khmer:

  • Khuôn viên thường rất lớn, trồng rất nhiều cây thốt nốt
  • Các ngôi chùa cũng xây lớn, và đều là chùa xây (gạch/bê-tông) chứ không dùng gỗ/tre/ngói như chùa VN (mà cũng là ngày trước thôi)
  • Màu vàng sẫm (và mạ vàng) là chủ đạo tuy nhiên tông màu sử dụng rất đa dạng, đủ cả xanh, tím, hồng, vàng, đỏ và phối màu rất đẹp
  • Điêu khắc rất cầu kỳ
  • Cổng chùa thường có mỗi tiếng Khmer nên nhìn chịu không biết tên gì 🙂
  • Thường có nhiều tháp đựng tro cốt (của một người), nhỏ thì chừng một m2, lớn thì tới cả 36m2 (chừng 6x6m)

Trở lại chùa Khleang, vào mới biết đây là chùa cổ và ngôi chùa hiện tại cũng đã có từ năm 191x, không như các chùa còn lại đều mới xây lại gần đây. Tôi vẫn thích các chùa còn giữ được từ ngày xưa, có lịch sử lâu đời và rõ ràng, hơn là các chùa xây mới lại gần đây với lịch sử tương đối mù mờ ;), còn các chùa kinh doanh thì xin miễn nhắc tới. Ngoài toàn bộ gian chính điện được trang trí cầu kỳ gồm các cột sơn mài, vẽ tường, vẽ trần thì trong chùa còn có các tủ lưu giữ nhiều tượng phật, kinh sách cũ kỹ. Không hiểu sao chùa lại rất vắng khách, loanh quanh mãi trong đó cũng chỉ gặp có 2-3 nhà sư.

Bỏ qua chùa Đất Sét vì thấy nói là chùa tư nhân, và nó nhỏ quá, lại có vẻ nhiều người ghé nên thấy xe đỗ đầy ngoài đường. Cũng cất công chạy xuôi theo QL1A khá xa để tới chùa Chén Kiểng (chùa mảnh sành), chùa này cũng mới và nói chung chỉ lạ là toàn bộ được ốp mảnh sứ từ chén/đĩa thôi. Đình chùa ngoài miền Bắc cũng hay đắp nổi mấy con rồng phượng bằng mảnh bát, có điều ngày xưa là bát đĩa theo kiểu TQ nên hoa văn thường mỗi một màu xanh lam, còn giờ như ở chùa này dùng bát đĩa bây giờ nên màu sắc đa dạng. Cá nhân mình coi thấy lạ chút xíu chứ đẹp và tinh xảo thì không có. Bên trên chùa Đất Sét có một chùa nữa cũng rất lớn, nói chung là hai tỉnh này rất nhiều chùa rải rác dọc đường, đi hết chắc mất vài ngày.

Wat Som Rong

Chạy tiếp qua chùa Dơi, là vợ tôi thích đi chứ thấy nói chùa có nhiều dơi là không thấy thích lắm rồi, mình không thấy con dơi có gì hay cả, trông sợ là khác :). Chùa này có vẻ nhộn nhịp nhất, lại là cảnh quen thuộc với hàng quán trên đường vào, rồi chào mời giữ xe… vào tới bãi xe rồi nhưng thấy không khí có vẻ nhộn nhịp quá thôi lại quay ra 🙂

Cuối cùng là thấy nếu đến Sóc Trăng chỉ cần vào chùa Khleang là đủ, là ngôi chùa đáng để ghé một lần và cũng mang đầy đủ đặc điểm của chùa Khmer ở vùng này.

Wat Som Rong panorama

Trên đường Tôn Đức Thắng có một nghĩa trang của người Triều Châu có lẽ từ TK19, lúc đi qua thấy cổng và mái nhà kiểu xưa xa xa phía trong cứ tưởng chùa nên mới ghé vào. Đây là một nghĩa trang rất lớn, các mộ phần lớn cũng đắp đất nhưng đều có bia đá. Giữa là mấy cái nhà chắc để thờ cúng, có một cây đa rất lớn. Khi đi vào tới trong mới biết là nghĩa trang và không khí coi vẻ u ám cũng hơi ớn nên không dám chụp ảnh gì nhiều. Sóc Trăng (và Trà Vinh) ngoài người Khmer nhiều còn có nhiều người Hoa, ông Vương Hồng Sển quê Sóc Trăng cũng là người Phúc Kiến. Bên cạnh chùa Chén Kiểng có bán nhiều thứ trong đó thấy có cả củ cải muối (để ăn với cháo trắng) của người Hoa.

Nghĩa trang của người Triều Châu

HN có phở, SG có hủ tiếu thì Sóc Trăng có bún nước lèo, bán khắp nơi. Buổi trưa ăn bún nước lèo ở quán Cây Nhãn – là một quán có tiếng – nói chung là ngon có điều mình thì không thích lắm. Bún có đủ cả cá và thịt heo quay :). Chiều đi ăn bún cá lóc vỉa hè ở ngã tư Trần Hưng Đạo – Phú Lợi cũng ngon, ăn cũng mấy loại rau dại gì đó trông quen quen mà không nhớ tên.

Toàn bộ trung tâm hành chính của Sóc Trăng tập trung hết xung quanh Tỉnh uỷ và UBND ở khu vực giữa hai con đường Trần Hưng Đạo và Nguyễn Trung Trực, khu này vắng hoe vì không có nhà dân. Có một thứ thấy rất “nhức mắt” ở đây là hay có mấy cái biển “Khu vực cấm” treo trên hàng rào và bên cạnh đó là một cái biển chi tiết hơn giải thích cấm tụ tập, quay phim chụp ảnh… theo một quyết định của Chủ tịch tỉnh. Đúng là lệ làng, toàn mấy cơ quan hành chính mà cấm chụp ảnh!!! không hiểu còn ở đâu có mấy cái cấm đoán này nữa.

Ngoài cái công viên như rừng hoang nói trên thì trong thành phố còn có hai cái công viên nho nhỏ khác, một cái nằm ngay trước Tỉnh uỷ. Hai công viên này đều lát đá toàn bộ, ít cây và toàn cây cao ít bóng mát, đáng buồn nhất là ở đây không có hoạt động gì hết ngoài một dịch vụ cho thuê xe điện. Ngoài mấy cái ô tô điện trẻ con quen thuộc thì ở đây có một loại xe 3 bánh và xe máy điện 2 bánh cỡ nhỏ trông như hàng VN tự làm, khác biệt nữa là nó phát ra tiếng kêu như mấy cái xe đua (dù nhỏ). Cả công viên ầm ĩ trẻ em đua xe, vừa nguy hiểm vừa ồn ào.

Chiều về chọn đi hướng qua phà, khởi hành từ 6h sáng mà gần hết buổi sáng mới qua được hai chuyến phà, chờ phà dài cổ sợ luôn chắc không bao giờ dám đi lại. Thực ra ngày thường chắc cũng không đông đến nỗi thế nhưng đây là hôm hết Tết, chủ yếu là xe máy ùn ùn kéo nhau trở lại SG, phà thì nhỏ ưu tiên xe máy qua trước.

Qua phà Đại Nghãi, một khúc sông rộng mênh mông

Khi về, cảm ơn các anh CSGT Bến Tre – Tiền Giang đã tổ chức phân luồng sớm từ trước khi qua cầu Ba Lai và chặn một chiều cầu Rạch Miễu và xả trạm BOT Rạch Miễu giúp cho hướng lên SG xe chạy bon bon 😂. Chưa bao giờ tôi chạy qua cầu Rạch Miễu nhanh như hôm nay hé hé 🤣

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.